Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

KỂ CHUYỆN CỔ TÍCH

Ngày xửa ngày xưa…có một nơi được gọi là “Thư viện”.
Ai mà chẳng biết thư viện là nơi chứa những cuốn sách để người ta vào đó “lục lọi” những kiến thức đã được tích góp lại thành những trang sách in để học tập và tra cứu hầu bổ sung thêm cho vốn kiến thức của mình. Hoặc giả nơi đó trở thành một chốn hò hẹn của đôi lứa để dành cho nhau những ánh nhìn thắm thiết đầy ắp tình cảm với những mẩu giấy nho nhỏ trao qua mà không được nói thành lời bởi đâu đâu cũng thấy có một tấm bảng viết rằng “Xin giữ im lặng”. Thi thoảng, đó cũng là một nơi chốn khuất nẻo dành cho một ai đó ngồi lặng yên đưa cái nhìn ra ngoài khung cửa sổ mà gởi hồn theo một vạt nắng chiều, theo những chiếc lá lay nhẹ trong cơn gió thoảng hay theo những áng mây trắng bay bay…Cũng có thể đoán được cái gì đang diễn ra trong đầu của những nhân vật đó, nhưng cụ thể là gì thì…chịu!

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

MẤY BUỔI SÁNG XUÂN


Tôi cứ nghĩ là phàm việc gì mới chớm thì hấp dẫn người ta hơn bởi khi đó ta tha hồ mường tượng sự việc theo ý mình. Giả như vừa chớm yêu, đóa hoa chớm nở hay khoảng thời gian chớm Tết…

Kể từ khi tôi có ý thức, cứ cho bắt đầu từ lúc cắp sách tới trường để học vỡ lòng đi, tính đến giờ đã hơn sáu mươi lần niềm háo hức trong những ngày chớm tết vẫn còn mới keng như lúc mới tập biết mặt chữ cái đến nay như chưa hề cũ đi bao giờ.

Đương nhiên là gần tết ai ai cũng bận rộn. Lo giải quyết cho xong những công việc còn tồn đọng trong năm cũ, lo dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, mua thức ăn dự trữ, bánh mứt và các thứ linh tinh khác để chuẩn bị đón mừng năm mới…Món tiền thưởng cuối năm cho phép người ta xài sang một chút. Không khí những ngày nầy thật nhộn nhịp rộn ràng và đầy niềm vui, lan tỏa trên gương mặt và cử chỉ tất cả mọi người chung quanh. Tôi thì lại kẹt chút chuyện nên quả tình không có cả thời gian cần thiết cho chuyện ăn ngủ hàng ngày nên những ngày chớm tết thì niềm háo hức chờ đón Nàng Xuân cũng quên biết tôi luôn!