Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Nhà sư “Thị Kính”

- Nhà sư trẻ nựng nịu hôn lên má “con” trước bao cặp mắt gièm pha. Có người xỉ vả “sư hổ mang” tằng tịu trai gái mà còn trơ mặt đem con về chùa. Nhiều người đã muốn đuổi sư ra khỏi chùa. Nhưng sư vẫn lặng lẽ chịu khổ nhục cưu mang “con”... Đó là một câu chuyện có thật chứ không phải sự tích “Quan Âm Thị Kính”.
 
Một đêm tháng 1-2008..

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Chỉ với một nụ cười

Chỉ với một nụ cười

Trân trọng mời đọc bài viết đặc biệt cho mùa lễ tạ ơn năm nay của tác giả Hoàng Thanh. Cô tên thật Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30’., hiện là cư dân Westminster, Orange County . Bài viết về Lễ Tạ Ơn của cô mang tựa đề “Xin Cám Ơn Cuộc Đời” kể lại câu chuyện xúc động, giản dị mà khác thường, bắt đầu từ cái bình thường nhất: “Chỉ với một nụ cười...” Tựa đề mới được đặt lại theo tinh thần bài viết.
***

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Chúc tất cả một ngày chủ nhật yên bình ...


Lúc đó khoảng 8;30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái.

Ông cụ nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Một cốc sữa

    Có một cậu bé nghèo hàng ngày thường đi đến từng nhà gõ cửa để bán báo trên đường tới trường học. Một hôm, chiếc dạ dày lép kẹp của cậu đột nhiên dở chứng. Cậu bé thò tay vào túi, chỉ còn lại duy nhất một đôla cuối cùng. 

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

THĂM THẦY CÔ

Cựu học sinh THTH Banmethuot NK 68-75 tổ chức thăm thầy cô và mời thầy cô dự lễ tôn vinh nhà giáo VN vào ngày 20-11 sắp tới tại Banmethuot.
Thăm thầy Trần Hữu Thọ

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

TÌM LẠI DẤU XƯA

Mai anh về lại chốn cũ, TÌM LẠI DẤU XƯA theo yêu cầu của bạn, người đi xa mấy chục năm mà hồn còn ở lại, không biết Banme bây giờ thay đổi ra sao? Nhà thờ chính tòa ở "cột đèn ba ngọn" có còn đẹp không?

Anh sẽ mong đưa được hình ảnh mới nhất của Banme, từ tầng cao của công trình chợ BMT.

Anh sẽ xoay một vòng...từ trung tâm ngã sáu bắt đầu từ đường Hùng Vương...


Anh sẽ về suối Đốc Học với con dốc dài của những bàn chân nhỏ ngày xưa...Thung lũng phồn vinh đến lạ kỳ...

Banme đang chớm đông, mới qua mùa dông bão, đang mùa hái cà phê nhưng không mấy vui vì giá cà phê đang hạ, nếu không, Banme mùa này đẹp nhất đó.
Uống cà phê và hàn huyên với bạn để thư giãn và tìm lại dấu xưa qua từng câu chuyện cũng thú vị lắm phải không.
Thăm lại thầy cô để tìm lại cảm giác ngày xưa đã từng có thầy cô bên cạnh.
Mong nhiều lắm !


Các bạn ở Banme, đã mang anh về thì hãy giúp anh mang thông điệp từ quê nhà sưởi ấm những tâm hồn day dứt xa quê.

Cô ơi, chị ơi chờ em nhé!
Bạn ơi, chờ tôi nhé!
(Để xem từng chủ đề, xin mời bấm vào những dòng chữ có gạch dưới)


THÀNH PHỐ BAN MÊ THUỘT NGÀY NAY

Sân banhBMT, phía xa là công trường khánh sạn Biệt Điện đang xây

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

CHUYẾN TÀU CUỘC ĐỜI

CHUYẾN TÀU CUỘC ĐỜI
 
Cuộc đời giống như một chuyến du hành trên xe lửa: người này lên tàu người kia xuống ga, có những tai nạn, có những chuyện ngạc nhiên ở những trạm này, rồi chuyện buồn tột bậc ở những trạm khác.
 
Lúc ta chào đời cũng như khi ta bước lên xe lửa, ta gặp những người, ta đã tưởng rằng họ sẽ ở lại với ta suốt chuyến đi: đó là cha mẹ ta! Thật không may, sự thật lại khác hẳn. Song thân đã xuống một ga nọ, bỏ mặc chúng ta thiếu tình yêu thương và sự trìu mến, thiếu tình âu yếm và sự đồng hành của các đấng sinh thành.
  Dù sao, lại có những người khác lên tàu, họ trở nên rất quan trọng đối với chúng ta: Đó là anh chị em ta, các bạn bè và những người tuyệt vời mà ta thương yêu.
  Có những người xem cuộc hành trình như một buổi dạo chơi.
Có những người khác lại chỉ thấy buồn rầu trong suốt chuyến đi.
Có những người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.
Có những người, khi xuống tàu, đã để lại một nỗi nhung nhớ triền miên…
Có những người vừa lên đã xuống ngay, chúng ta chỉ vừa kịp thấy họ thôi…
 
Chúng ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta yêu mến lại ngồi ở một toa khác, bỏ mặc chúng ta trong hành trình đơn độc. Dĩ nhiên, không ai có thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên xe lửa.
  Đôi khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên họ bởi vì chỗ đã có người.
 
Không can chi… hành trình là như thế: đầy thách đố, lắm giấc mơ, nhiều hy vọng… với những lần từ biệt mà không biết bao giờ trở lại.
 
Hãy cố gắng thực hiện chuyến đi cho tốt đẹp.
Hãy cố gắng hiểu những người ngồi bên mình và tìm ra điều tốt nhất nơi mỗi người.
Hãy nhớ rằng vào mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một người đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần được chúng ta thông cảm.
Chúng ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn có ai đó có thể hiểu chúng ta.


Mầu nhiệm lớn lao của cuộc hành trình là ta không biết được khi nào ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành chúng ta cũng xuống tàu như vậy. Ngay cả người ngồi ngay bên cạnh chúng ta cũng thế.
 
Tôi nghĩ là tôi sẽ buồn khi rời con tàu... Chắc chắn như vậy!
Chia tay với tất cả bạn bè đã gặp trên chuyến tàu sẽ đau đớn đấy; để lại những người thân yêu trong cô đơn thì thật là buồn. Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày nào đó tôi sẽ đến ga trung tâm và tôi lại được thấy họ đều đến với một hành trang họ không hề có khi bước lên tàu.
 
Ngược lại, tôi sẽ sung sướng vì được góp phần làm cho hành trang của họ tăng thêm và phong phú hơn.
 
Các bạn mến! Tất cả chúng ta, hãy cố gắng thực hiện một cuộc hành trình đẹp và hãy để lại những kỷ niệm đẹp về chúng ta khi chúng ta xuống tàu.
Với những ai đang cùng tôi du hành trên chuyến xe lửa cuộc đời này, xin cầu chúc quý vị Thượng Lộ Bình An!
 

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Bài Ca Vọng Cổ (Tiểu Tử)

Tôi vượt biên một mình rồi định cư ở Pháp. Năm đó tôi mới 49 tuổi, vậy mà đi tìm việc làm đến đâu người ta cũng chê là tôi già! Vì vậy, một hôm, khi chải tóc, tôi nhìn kỹ tôi trong gương. Tôi bỗng thấy ở đó có một người có vẻ như quen nhưng thật ra thì rất lạ: mắt sâu, má hóp, mặt đầy nếp nhăn trên trán, ở đuôi mắt, ở khoé môi, mái tóc đã ngả bạc cắt tỉa thô sơ như tự tay cắt lấy. Từ bao lâu nay tôi không để ý, bây giờ  soi gương vì bị chê già. Tôi già thiệt, già trước tuổi. Cho nên, tôi nhìn tôi không ra. Từ đó, mỗi ngày tôi ...tập nhìn tôi một lần, nhìn kỹ, cho quen mắt!

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

NGƯỜI TÌNH VẠN HỮU

Mấy ngày giáp xuân, tôi ngẫu nhiên xem được trên Internet một cuốn phim thiệt ngộ, nhìn quanh chẳng có ai để mà rủ rê xem chung, cũng tiếc. Cái tựa phim gồm cả tiếng Anh lẫn tiếng Tàu. Cái tựa tiếng Anh trần tục lắm: Love Me - Love My Money (Yêu Tôi Hay Yêu Tiền). Cái tựa tiếng Hoa thì gần với tâm tình Việt Nam hơn: Hữu Tình Ẩm Thủy Bão (Thương Nhau Uống Nước Cũng No).
Lâu nay có người vẫn hỏi tôi sao ngó như thích làm một gã thầy tu lãng du trong cõi Phật học hơn là một hành giả nghiêm túc, một tu sĩ cẩn trong chốn Không Môn lặng ngắt thanh tịnh, để cứ thỉnh thoảng viết một bài Điểm Phim đời nhiều hơn đạo. Biết nói sao đây, khi câu trả lời nhiều lắm cũng chỉ là thế này: Hình như chỉ trong những cuộc rong chơi lênh đênh mà cũng liều lĩnh đó, tôi mới có dịp nhìn lại xem lời Phật đã vào được bao sâu, bao xa trong tim óc phàm phu mù mịt của mình. Câu chuyện phim mà tôi muốn kể hầu độc giả ở đây cũng là một dịp rong chơi kiểu đó… Và đối với riêng tôi, cuốn phim rẻ tiền này là một bức tranh minh hoạ sinh động và thú vị cho cái gọi là hành trình nhận thức và tu chứng của một hành giả Tuệ Quán !

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

Tặng vật của tình yêu




Tặng vật của tình yêu

By Huynh Hue (Dotchu oinon)

Những người khách trên xe buýt nhìn với vẻ thương cảm khi người phụ nữ trẻ xinh đẹp lần dò lên chiếc xe buýt bằng cây gậy màu trắng. Cô trả tiền cho bác tài, và dùng tay dò dẫm từng chiếc ghế ngồi, từ từ đi xuống theo lối đi giữa xe và tìm được ghế trống bác tài đã nói. Rồi cô ngồi vào chỗ, đặt chiếc cặp lên lòng và chiếc gậy dựa vào chân.