Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

NGƯỜI TÌNH VẠN HỮU

Mấy ngày giáp xuân, tôi ngẫu nhiên xem được trên Internet một cuốn phim thiệt ngộ, nhìn quanh chẳng có ai để mà rủ rê xem chung, cũng tiếc. Cái tựa phim gồm cả tiếng Anh lẫn tiếng Tàu. Cái tựa tiếng Anh trần tục lắm: Love Me - Love My Money (Yêu Tôi Hay Yêu Tiền). Cái tựa tiếng Hoa thì gần với tâm tình Việt Nam hơn: Hữu Tình Ẩm Thủy Bão (Thương Nhau Uống Nước Cũng No).
Lâu nay có người vẫn hỏi tôi sao ngó như thích làm một gã thầy tu lãng du trong cõi Phật học hơn là một hành giả nghiêm túc, một tu sĩ cẩn trong chốn Không Môn lặng ngắt thanh tịnh, để cứ thỉnh thoảng viết một bài Điểm Phim đời nhiều hơn đạo. Biết nói sao đây, khi câu trả lời nhiều lắm cũng chỉ là thế này: Hình như chỉ trong những cuộc rong chơi lênh đênh mà cũng liều lĩnh đó, tôi mới có dịp nhìn lại xem lời Phật đã vào được bao sâu, bao xa trong tim óc phàm phu mù mịt của mình. Câu chuyện phim mà tôi muốn kể hầu độc giả ở đây cũng là một dịp rong chơi kiểu đó… Và đối với riêng tôi, cuốn phim rẻ tiền này là một bức tranh minh hoạ sinh động và thú vị cho cái gọi là hành trình nhận thức và tu chứng của một hành giả Tuệ Quán !