Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

CÓ MỘT VẦNG MÂY TRẮNG

Bạch Trầm
( Cảm xúc với tập thơ Bâng khuâng mây trắng - Nguyễn Thuỷ Nam)
Có lẽ trong cuộc đời mình không ai chưa một lần ngước mặt lên bầu trời ngắm một cụm mây bồng bềnh trôi để mà gửi vào đó bao ước vọng. Với tuổi thơ, mây là thỏ, là hoa, là siêu nhân, công chúa, là Tôn Ngộ Không… với bao phép màu biến hình kỳ lạ. Lớn hơn một chút, mây gói mở những tâm tình thầm kín:”Trên trời có đám mây xanh…”. Già đi chút nữa, mây là chốn bình yên cho một cõi đi về:”Mây che trên đầu…”(TCS). Không  biết  bầu trời có bao nhiêu cụm mây trắng hay chỉ mỗi một cụm mây ấy thôi mà biến hóa thành muôn hình vạn trạng? Chẳng cần hỏi và cũng chẳng cần trả lời. Với tôi, mây bao giờ cũng gợi lên niềm thương nỗi nhớ mông lung.