Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

CHO BAY KỶ NIỆM LÊN TRỜI…

KIỀU VĂN HÙNG

THÌ THẦM VỚI BẠN
 
Cho bay kỷ niệm lên trời…
Nhớ làm chi nữa một thời đã qua?
Bay lên tới dải ngân hà
Để mầy hiểu được lời ta thâm tình
Có còn ai ở cạnh mình
Hay là một bóng linh đinh cùng trời?
Dũng ơi! “Hoàn tất” cuộc chơi
Rũ đi hệ lụy một đời thịnh suy
Lẽ đời sống ký thác quy
Ở nơi mầy đến, tà huy không về
Không còn có những đêm mê
Rượu nồng gái đẹp tứ bề vây quanh
Chơi cho hết cả ngày xanh
Lấn sang tóc bạc, cũng đành: “Trời cho!”
Mầy khôn tránh khỏi con đò
Khỏi ăn cháo lú, khỏi lò dò chi
Sa chân địa ngục a tì
Hỏa thiêu thân xác mầy đi về trời
Chắc là mầy nhớ…Dũng ơi!
 Bao nhiêu kỷ niệm bạn chơi thuở nào
Dẫu rằng có chút hư hao
Tâm tình cho nhận, biết bao nỗi lòng
Thôi thì nhớ chữ sắc không
Thong dong nhẹ bước phiêu bồng cõi tiên
Thiên thu ôm mộng cô miên
Rời xa cõi tạm…an nhiên mỉm cười.

Lẽ ra tôi đã muốn viết những dòng chữ nầy ngay thời điểm thích hợp, nhưng tôi không muốn những tâm tình dàn trải lại có tính thời sự. Hơn nữa tôi cũng muốn một mình gặm nhấm chúng cho bằng thỏa trước khi kể lể nó ra với mọi người.
Ai cũng có những kỷ niệm riêng tây. Đối với phụ nữ, dường như chúng được cất giấu vào những ngăn riêng. Họ vốn được trời ban cho cái tính ngăn nắp mà! Đôi lúc cố ý hay tình cờ họ chợt thấy tấm ảnh của một thời đã qua, quyển lưu bút ngày xanh với những tấm ảnh cùng những dòng chữ ngô nghê thời nhỏ tuổi. Một lọn tóc được giữ lại thời mới biết điệu đàng, một chiếc lá khô có ý nghĩa riêng nào đó, một cánh phượng tàn, một nhánh lá thuộc bài…Hay “cao cấp” hơn là lá thư tình đầu tiên nhận được nếu họ có gan giữ lại…thì họ nhón lấy được ngay kỷ niệm. (nói nhỏ điều nầy: mỗi “Người đi qua đời tôi” của họ lại được sắp xếp vào những ngăn riêng biệt đấy!)