Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

BẠN TÔI

HÙNG BI

Sau khi nhận được điện thoại từ Bà Chị báo tin, tôi lò dò tìm đường đến thăm một người bạn rất thân thuở còn ngồi chung trên ghế nhà trường của Trường Trung Học Banmêthuột.
Xin không nói qua về nhân thân và mối liên hệ giữa chúng tôi (nhưng không thể nào quên hình ảnh hai thằng nhóc ngược xuôi trên vùng đất đỏ của xứ Banmêthuột bằng chiếc xe gắn máy hiệu Puch màu đỏ đã từng xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết Vòng Tay Học Trò của Nguyễn Thị Hoàng), chỉ muốn mô tả lại điều khiến tôi có một cảm xúc rất sâu đậm về Tình Bạn hầu các bạn.
Bước lên cầu thang ngoằn ngoèo của một căn nhà ở đất Sàigòn trong hẻm nhỏ tới tầng hai, trước mắt tôi là hình thể một người đàn ông của một thời ngang dọc (sĩ quan của Mike Force ở Pleiku đấy!) đang ngồi trên ghế nylon xếp kế bên là một bình oxy. Gầy teo, bất động, đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn lướt qua khuôn mặt của một người đàn ông khỏe mạnh khác vừa xuất hiện trong tầm nhìn. Đưa bàn tay ra siết chặt một bàn tay lạnh lẽo gầy đét, tôi hỏi:
-        Khỏe không? Nhớ tao không?
Trong lúc nó lục lại trí nhớ bằng vẻ mặt mệt mỏi khó khăn, tôi tự trả lời luôn:
-        Hùng đây! Có nhận ra không?
Một cái gật đầu nhẹ với đôi môi mấp máy. Ngôn ngữ của nó giờ trở nên ngọng nghịu và chìm lấp giữa đôi môi. Trong chuỗi âm thanh nhỏ rít khó nghe tiếng còn tiếng mất, tôi cố căng tai và ghé sát gần để phỏng đoán. Thì ra câu đầu tiên nó hỏi khi gặp lại một người bạn học thủa thiếu thời:
-        Có đi dự họp mặt Cựu Học sinh không?
Tôi gật đầu đại khỏa lấp để khỏi phải thốt lên một câu trả lời dối trá trước tấm tình tha thiết về trường xưa bạn cũ của nó.  Chừng như cảm thấy câu trả lời của mình chưa đủ trọng lượng cho sự tin tưởng của nó, tôi phải lớn tiếng chú giải thêm:
-        Tao có viết bài ghi chép cuộc họp mặt để đăng lên trang của trường nữa.(Mặc dù từ lâu rồi tôi không còn ghé ngang mảnh đất thân tình ấy nữa)
Nó quay qua bà vợ đang ngồi kế làm nhiệm vụ thông dịch những câu nói nghe không rõ cho những người tới thăm, “thuyết minh” cho câu nói của tôi bằng bàn tay phải còn cử động được cử chỉ như đang viết và chỉ vào tôi.
Có những lời nói dối vô hại nhưng để làm vui lòng một người sắp qua đời thì cũng nên làm. Tôi nghĩ vậy.
Trò chuyện đứt khoảng một lúc, tôi ngỏ ý muốn xin số điện thoại của một huynh trưởng hướng đạo ngày xưa để báo tin cho anh ấy biết, nó cũng hết sức cố gắng để dò tìm trong danh bạ điện thoại một cách rất khó khăn bằng bàn tay còn lại.
Nó có vẻ mệt nhiều và bà vợ ngồi kế bên cũng nhắc khéo, tôi đành buồn bả đứng dậy bắt tay chào từ biệt.
Chao ơi! Một người đang mang trọng bệnh gần đất xa trời thế kia mà còn lưu luyến đến những người bạn một thời đã qua xa tít tắp đến thế sao? Nó đã từng là một con chim xanh năng nổ để liên lạc tụ họp những người bạn cũ được gặp gỡ lại nhau mỗi khi có một người bạn từ đất nước xa xôi tìm về quê cũ thời đất nước nầy mới mở cửa và cho phép những Việt Kiều về thăm quê hương. Những người đã từng nói cười nhắc nhớ lại những kỷ niệm cũ của một thời mới lớn từng ngồi chung dưới một mái trường giờ ai còn ai mất? Liệu còn được mấy người nhớ tới nó? Liệu còn được mấy người bước vào căn phòng nầy nhìn lại và thăm hỏi một người bạn cũ đang bước gần tới ngưỡng cửa của sự chết được tính từng ngày?
Trên đường về, tôi tự hỏi những người đã có mặt trong buổi họp mặt Cựu Học sinh Trung học Banmêthuột vừa qua, còn có mấy người mang trong tâm thức mình lòng lưu luyến những tình cảm xa xưa tưởng chừng đã cũ dần theo năm tháng như bạn tôi?


Không có nhận xét nào: