(tặng bạn hiền của tôi)
Không biết ai đã đặt cái tên nầy từ hồi nào, nhưng đọc lên có cảm giác một sự nhộn-nhịp-nhẹ-nhàng và đầy hương thơm của tình ái đâu đó quanh ta. Tôi nghĩ là những người có-tuổi-trẻ ở xứ Bụi Mù trời không ai mà không biết cánh rừng ấy nhưng có thể chưa nghe được gọi tên thế nầy.
Xin mọi người hãy nhìn ngắm tâm tình của một người khác nói về nó xem sao?
Có phải do tiếng gió lao xao bay về bằng đôi cánh tình mượt mà lướt nhẹ trên những ngọn cây cao su hay những cây cà phê xanh mướt?
Có phải do tiếng bước lao xao trên những vàng phai của đôi chân tình ái đang thong thả đếm bước dạo chơi, thủ thỉ chuyện trò bằng những lời có cánh trên môi và những chàng thanh niên bạo gan vội ngậm lấy đóa hoa tình nở rộ ấy?
Có phải do tiếng đập cánh lao xao nhẹ nhàng chấp chới của đàn bướm trắng nhỏ bay đầy trên thảm cỏ mùa xuân như vỗ tay hân hoan reo mừng cho nụ chồi tình ái sinh sôi một hình thái tình cảm đẹp nhất của con người?
Có phải do tiếng đập lao xao của trái tim bối rối những tình nhân ngỡ ngàng trước hương thơm tinh khiết của sự kiện lạ lẫm đầu đời?
Hay có phải tất cả những điều trên kết hợp lại mà người ta đặt cho nó một cái tên hết sức thơ mộng: RỪNG LAO XAO!
Vì sao tôi ghét tuổi mười tám? Tất nhiên hầu hết đều phản đối vì cho đó là cái tuổi đẹp nhất trong một đời người. Khi đó những cảm nhận trước những điều xảy ra chung quanh ta tương đối chín chắn hơn. Sự trưởng thành tuy còn non nớt nhưng vẫn có giá trị riêng.
Đây không phải là câu nói nhại theo nhân vật nữ Naoko trong truyện Rừng Na Uy của văn hào Nhật Haruki Murakami. Tuy nghe nó na ná, nhưng tính chất đằng sau câu nói lại khác nhau.
Tôi cũng đâu có chối bỏ điều đó, nhưng chỉ vài người mới thấu hiểu nỗi niềm riêng nầy vì họ giống như tôi.
Ai cấm được những cô thiếu nữ vừa đến tuổi cập kê hay một chàng thanh niên vừa vỡ giọng nảy sinh những tình cảm trai gái? Những tình cảm trong sáng nhưng mơ hồ như sương khói của tuổi học trò chớm nở ở một hai năm trước đó nếu còn lưu giữ đến lúc nầy sẽ biến thành một Tình yêu đúng nghĩa theo sự trưởng thành của mỗi người.
Bước qua giai đoạn chập chững học làm người lớn, từ khu rừng nầy đôi cánh ái tình đã quẹt trúng trái tim tôi. Khởi đầu cũng là một cảm giác lao xao trước một việc hết sức mới lạ, nhưng vết xước sâu quá như một cú va quệt của thiên thạch trúng phải trái đất làm con tim tôi cứ phải đau đớn mãi suốt cả một đời người.
Do vậy mà tôi ghét tuổi mười tám!
Ở cái Phố núi nhỏ xíu của thập niên 60, những đôi tình nhân trẻ muốn tìm cho mình một nơi thơ mộng để thổ lộ và chia sẻ những tâm sự và cùng thưởng thức hương thơm tình ái một cách kín đáo, tránh những cặp mắt xoi mói kèm theo những lời đàm tiếu có thể tới tai những bậc sinh thành hay bạn bè cùng lớp thì còn nơi nào lý tưởng hơn cánh rừng đó?
Ngược về phía bắc trên đường đi Pleiku, sau khi đi suốt dọc chiều dài của phi trường L.19, đến ngã ba cây số 3 đi thẳng, bên phải là Chùa Dược Sư của các nữ tu trồng rất nhiều hoa thược dược đủ màu sắc rất đẹp, bên trái là cánh rừng cao su bạt ngàn đồn điền CHPI của người Pháp. Vượt lên khoảng vài trăm mét rẽ trái đi vào con đường đất đỏ, chúng ta đã lọt vào cánh rừng thơ mộng nhất của Banmêthuột. Thì gọi là thơ mộng cho riêng ai đó chứ không hẳn là chung cho tất cả mọi người. Ai cũng có sự chọn lựa riêng cho mình mà.
Một vườn cà phê mênh mông được trồng kế bên rừng cây cao su tuổi đã lão. Những con đường đất đỏ được phân chia đều đặn như những ô vuông trên bàn cờ khá lớn, xe hơi đi vào được để người ta có thể vận chuyển phân bón hay mang sản phẩm về vì cánh rừng rất rộng. Cây cà phê trồng chen lẫn với những cây keo tạo bóng mát cho chúng cũng là cái ô che nắng cho những bước chân lang thang dưới nó. Ven đường là những vạt cỏ xanh mượt nhờ hưởng ké những giọt nước tưới và phân bón cà phê theo mạch đất bồi bổ sức sống lực lưỡng cho chúng.
Có phải điều gì nằm trên một nền xanh đều tươi mát và êm dịu cả không? Như những Tình yêu nảy sinh trong cánh rừng đó làm êm dịu tâm hồn cả hai người đang thong thả nhẹ bước quanh quanh.
Nắng mơ màng trên đầu, tiếng chim hót cao cao, tiếng cười khúc khích con gái, ánh mắt tình mê đắm, giọng nói…giả vờ êm nhẹ cho thanh tao, nét cương nghị vừa chớm hình thành trên những gương mặt người nam mới lớn. Biết bao điều gom góp lại tạo nên một không gian bé nhỏ nhớ đời!
Có một điều hay làm chùn những bước chân buổi sáng tháng chạp rực rỡ hay buổi chiều tháng giêng mê man. Đang thong thả đếm bước dạo chơi, bất ngờ một màn mưa trắng xóa trải rộng khắp vùng từ những béc tưới vài ngày một lần trong những tháng mùa khô. Thế là bị phong tỏa đường ra lối vào, đành tìm chỗ khô ráo đứng chờ trận mưa nhân tạo ấy dứt hạt có khi cả giờ. Ôi! Phải làm sao đây khi những vạt áo dài nữ sinh màu xanh bị những giọt nước vô tình làm cho lốm đốm? Dù ngày đã muộn, nhưng không thể cứ thế mà ra về thì chẳng khác chi “lạy ông em ở bụi nầy”? Đành phải dạo chơi tiếp tục chờ cho những vệt nước mắc dịch ấy khô khô một tí trong tâm trạng thấp thỏm âu lo vì sợ bị Cha Mẹ mắng khi trời đã sụp bóng hoàng hôn.
Chàng cũng không đành lòng mà lẩm nhẩm hát vài câu trong bài hát “Tháng sáu trời mưa” thơ Nguyên Sa nhạc Hoàng Thanh Tâm:
“…Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa,
Anh lạy trời mưa phong tỏa đường về…”
Lúc nầy thì con chim tình đã hoảng sợ mà cất cánh bay đi đâu mất khi nghĩ đến những điều đang chờ đợi ở nhà.
Ấy dà! Không dám tưởng tượng tiếp tục đâu!
Vì sao lại nói buổi sáng tháng chạp hay buổi chiều tháng giêng? Trong ký ức mờ nhạt của tôi vì đã lâu quá rồi, bướm trắng bay về chen lẫn với màu hoa cà phê trắng muốt trong những ngày giáp tết. Ấy chính là mùa cà phê bung nở những chùm hoa trắng nuột nà thơm ngát. Chẳng biết có phải do mùi hương nồng nàn đã quyến rũ hay vì một nguyên do kỳ bí nào khác của thiên nhiên mà vào tiết mùa ấy từng đàn bướm trắng cánh nhỏ lại tụ về rất nhiều bay đầy khắp cánh rừng.
…Hồn hoa ơi, trong những đêm trăng sáng,
Có cùng đàn bướm trắng nhớ về ta?
Ai biết đâu cánh bướm có chơi xa?
Chỉ còn lại hoa và ta đứng ngóng.
Ban mê hoa, chẳng làm hồn dậy sóng,
Bởi chừng như chỉ màu trắng tinh khôi.
Hoa cà phê hương ngan ngát núi đồi,
Ta chết lịm trong mùi hương hoa ấy.
Trời se lạnh Tết đến gần rồi đấy,
Đỏ má hồng những cô gái thanh xuân.
Trắng thẹn thùng, hoa e ấp bâng khuâng,
Chân em bước nhẹ nhàng bên hoa đợi…
(trích Khúc cho em)
Thường những cuộc dạo chơi buổi sáng dành cho những bạn bè học cùng lớp trong những buổi sáng thứ năm hàng tuần được nghỉ hai giờ sau, lang thang trong những con đường kẻ ô của vườn cà phê rồi trôi qua cả những cánh rừng cao su gần đó. Cũng có thể là những cuộc dạo chơi vô hại cho nhẹ bớt những căng thẳng vì bài vở học hành, cũng có thể là đã có chút hương tình vương vấn đâu đó trong những trái tim non tơ. Ai mà biết!
Buổi chiều là thời khắc của những đôi tình nhân nhờ nơi đó để vun đắp cho những mối tình vừa chớm nở hay đã kết hoa. Tuổi mới lớn thì “tự điển ngôn ngữ tình” làm sao phong phú được, nhất là ngôn-ngữ-tình-làm bằng dấu-đôi-tay lại là chuyện hiếm có. Thuở đó còn chưa dám nắm tay nhau nữa kìa, chỉ là những câu trao đổi bâng quơ về bạn bè, lớp học, thời tiết, ngọn gió, đám mây…chủ yếu là được nhìn vào môi mắt nhau để nghe những thanh âm trong trẻo gọi tình về.
Tội nghiệp cho những đầu cây ngọn cỏ bị biến thành vật hiến tế cho Thần Tình Yêu. Dạo quanh vài đoạn đường ngắn hai người dừng lại, tự nhiên thấy tay chân mình thừa thãi quá! Cô gái thì vói tay bứt vài chiếc lá tội nghiệp vừa tầm rồi chăm chú nhìn vào chúng mà xé nhỏ ra theo nhịp bối rối của trái tim đang thổn thức trong lòng. Chàng trai cúi đầu di di mũi giày theo trái tim lạc nhịp lên đầu những ngọn cỏ xấu số dưới chân. Hoặc giả đôi lúc thấy mỏi chân thì tìm một gốc cây cà phê râm mát ngồi xuống. Lại những ngọn-cỏ-vô-duyên làm vướng mắt quá, lúc hai người đứng dậy thì vạt cỏ đã tả tơi.
Thêm một trò chơi thú vị là đuổi bắt những cánh bướm trắng nho nhỏ đó. Chúng cứ chấp chới vỗ cánh đậu từng đàn trên mặt cỏ xanh như chờ đợi những gót sen hồng mọc cánh tình yêu chạy ùa tới để rồi đồng loạt bay lên trắng ngợp cả một vùng. Dĩ nhiên đó chỉ là một trong những cử chỉ điệu đàng để làm dáng trước mặt người yêu thôi chứ các cô có mong gì cầm trên tay đôi cánh trắng bé nhỏ xinh xinh ấy?
Bướm bay! Bướm bay! Em cũng muốn cất cánh mà bay lên theo đàn bướm vì hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào anh yêu ạ! Nhưng bỏ anh lại một mình thì “tội quá” nên…đành thôi đấy!
Ngang đầu là những chùm hoa trắng tỏa hương ngào ngạt lẫn khuất trong đám lá xanh, dưới đất là những cánh bướm trắng chập chờn trên viền cỏ biếc, trong lòng em thì đầy ắp một mối tình xanh trên nền của lòng ngây thơ trong trắng. Trắng xanh xanh trắng hòa quyện vào nhau thành một bức tranh vẽ bằng những nét cọ êm mơ đẹp đến lịm người !!!
Sau nầy khi về Sàigòn đi học, nhìn những đôi lứa cứ phải hẹn hò nơi góc phố hay quán nước, tôi thấy tội nghiệp cho họ vì không có được một khoảng trời riêng như rừng lao xao Banmêthuột.
Tuổi trẻ của tôi đã nhờ cánh rừng ấy mà chắp cánh cho những giấc mơ huyễn mộng ngọt ngào.
Những cánh bướm trắng, những đóa hoa cà phê màu trắng cùng với một tình yêu cũng một màu trắng dung dị nốt vì chưa kịp thắm xanh vẫn lưu giữ mãi mãi trong tâm hồn tôi thật khó nhạt nhòa theo năm tháng.
Mấy mươi năm sau, một dịp tình cờ tôi cũng đã đi ngang qua cánh rừng đó với một người phụ nữ trong một cơn gió mát chớm hè.
Rừng xưa đã khép, nhưng đàn bướm trắng nhỏ với những nhịp cánh lao xao tình ái vẫn còn đó.
Chúng bay từng đàn lớn ngang đầu như gợi nhớ lại ký ức ngày nào, thốt nhiên làm tôi có cảm tưởng người phụ nữ cạnh tôi lúc đó chỉ như một cô thiếu nữ mới lớn đang cùng tôi bước vào cánh rừng lao xao ngày xưa.
Ồ! Trí tưởng tượng của con người là vô giới hạn thì ai cấm tôi chợt nghĩ như thế nhỉ?
Tôi không có ý mượn một hình ảnh hiện tại để gợi nhớ lại hình ảnh xưa đâu, tôi chỉ ao ước giá như cả hai chúng tôi có thể cùng quay ngược thời gian để lọt vào cái không gian xưa ấy của tuổi-trẻ-tôi mà thôi.
Cũng chỉ là một mơ ước của riêng mình chứ tôi chẳng có ý rủ rê ai đi theo mình vào cái thiên đường nhỏ bé ấy cả.
HÙNG BI
(tháng sáu 2011)
Không biết ai đã đặt cái tên nầy từ hồi nào, nhưng đọc lên có cảm giác một sự nhộn-nhịp-nhẹ-nhàng và đầy hương thơm của tình ái đâu đó quanh ta. Tôi nghĩ là những người có-tuổi-trẻ ở xứ Bụi Mù trời không ai mà không biết cánh rừng ấy nhưng có thể chưa nghe được gọi tên thế nầy.
Xin mọi người hãy nhìn ngắm tâm tình của một người khác nói về nó xem sao?
Có phải do tiếng gió lao xao bay về bằng đôi cánh tình mượt mà lướt nhẹ trên những ngọn cây cao su hay những cây cà phê xanh mướt?
Có phải do tiếng bước lao xao trên những vàng phai của đôi chân tình ái đang thong thả đếm bước dạo chơi, thủ thỉ chuyện trò bằng những lời có cánh trên môi và những chàng thanh niên bạo gan vội ngậm lấy đóa hoa tình nở rộ ấy?
Có phải do tiếng đập cánh lao xao nhẹ nhàng chấp chới của đàn bướm trắng nhỏ bay đầy trên thảm cỏ mùa xuân như vỗ tay hân hoan reo mừng cho nụ chồi tình ái sinh sôi một hình thái tình cảm đẹp nhất của con người?
Có phải do tiếng đập lao xao của trái tim bối rối những tình nhân ngỡ ngàng trước hương thơm tinh khiết của sự kiện lạ lẫm đầu đời?
Hay có phải tất cả những điều trên kết hợp lại mà người ta đặt cho nó một cái tên hết sức thơ mộng: RỪNG LAO XAO!
Vì sao tôi ghét tuổi mười tám? Tất nhiên hầu hết đều phản đối vì cho đó là cái tuổi đẹp nhất trong một đời người. Khi đó những cảm nhận trước những điều xảy ra chung quanh ta tương đối chín chắn hơn. Sự trưởng thành tuy còn non nớt nhưng vẫn có giá trị riêng.
Đây không phải là câu nói nhại theo nhân vật nữ Naoko trong truyện Rừng Na Uy của văn hào Nhật Haruki Murakami. Tuy nghe nó na ná, nhưng tính chất đằng sau câu nói lại khác nhau.
Tôi cũng đâu có chối bỏ điều đó, nhưng chỉ vài người mới thấu hiểu nỗi niềm riêng nầy vì họ giống như tôi.
Ai cấm được những cô thiếu nữ vừa đến tuổi cập kê hay một chàng thanh niên vừa vỡ giọng nảy sinh những tình cảm trai gái? Những tình cảm trong sáng nhưng mơ hồ như sương khói của tuổi học trò chớm nở ở một hai năm trước đó nếu còn lưu giữ đến lúc nầy sẽ biến thành một Tình yêu đúng nghĩa theo sự trưởng thành của mỗi người.
Bước qua giai đoạn chập chững học làm người lớn, từ khu rừng nầy đôi cánh ái tình đã quẹt trúng trái tim tôi. Khởi đầu cũng là một cảm giác lao xao trước một việc hết sức mới lạ, nhưng vết xước sâu quá như một cú va quệt của thiên thạch trúng phải trái đất làm con tim tôi cứ phải đau đớn mãi suốt cả một đời người.
Do vậy mà tôi ghét tuổi mười tám!
Ở cái Phố núi nhỏ xíu của thập niên 60, những đôi tình nhân trẻ muốn tìm cho mình một nơi thơ mộng để thổ lộ và chia sẻ những tâm sự và cùng thưởng thức hương thơm tình ái một cách kín đáo, tránh những cặp mắt xoi mói kèm theo những lời đàm tiếu có thể tới tai những bậc sinh thành hay bạn bè cùng lớp thì còn nơi nào lý tưởng hơn cánh rừng đó?
Ngược về phía bắc trên đường đi Pleiku, sau khi đi suốt dọc chiều dài của phi trường L.19, đến ngã ba cây số 3 đi thẳng, bên phải là Chùa Dược Sư của các nữ tu trồng rất nhiều hoa thược dược đủ màu sắc rất đẹp, bên trái là cánh rừng cao su bạt ngàn đồn điền CHPI của người Pháp. Vượt lên khoảng vài trăm mét rẽ trái đi vào con đường đất đỏ, chúng ta đã lọt vào cánh rừng thơ mộng nhất của Banmêthuột. Thì gọi là thơ mộng cho riêng ai đó chứ không hẳn là chung cho tất cả mọi người. Ai cũng có sự chọn lựa riêng cho mình mà.
Một vườn cà phê mênh mông được trồng kế bên rừng cây cao su tuổi đã lão. Những con đường đất đỏ được phân chia đều đặn như những ô vuông trên bàn cờ khá lớn, xe hơi đi vào được để người ta có thể vận chuyển phân bón hay mang sản phẩm về vì cánh rừng rất rộng. Cây cà phê trồng chen lẫn với những cây keo tạo bóng mát cho chúng cũng là cái ô che nắng cho những bước chân lang thang dưới nó. Ven đường là những vạt cỏ xanh mượt nhờ hưởng ké những giọt nước tưới và phân bón cà phê theo mạch đất bồi bổ sức sống lực lưỡng cho chúng.
Có phải điều gì nằm trên một nền xanh đều tươi mát và êm dịu cả không? Như những Tình yêu nảy sinh trong cánh rừng đó làm êm dịu tâm hồn cả hai người đang thong thả nhẹ bước quanh quanh.
Nắng mơ màng trên đầu, tiếng chim hót cao cao, tiếng cười khúc khích con gái, ánh mắt tình mê đắm, giọng nói…giả vờ êm nhẹ cho thanh tao, nét cương nghị vừa chớm hình thành trên những gương mặt người nam mới lớn. Biết bao điều gom góp lại tạo nên một không gian bé nhỏ nhớ đời!
Có một điều hay làm chùn những bước chân buổi sáng tháng chạp rực rỡ hay buổi chiều tháng giêng mê man. Đang thong thả đếm bước dạo chơi, bất ngờ một màn mưa trắng xóa trải rộng khắp vùng từ những béc tưới vài ngày một lần trong những tháng mùa khô. Thế là bị phong tỏa đường ra lối vào, đành tìm chỗ khô ráo đứng chờ trận mưa nhân tạo ấy dứt hạt có khi cả giờ. Ôi! Phải làm sao đây khi những vạt áo dài nữ sinh màu xanh bị những giọt nước vô tình làm cho lốm đốm? Dù ngày đã muộn, nhưng không thể cứ thế mà ra về thì chẳng khác chi “lạy ông em ở bụi nầy”? Đành phải dạo chơi tiếp tục chờ cho những vệt nước mắc dịch ấy khô khô một tí trong tâm trạng thấp thỏm âu lo vì sợ bị Cha Mẹ mắng khi trời đã sụp bóng hoàng hôn.
Chàng cũng không đành lòng mà lẩm nhẩm hát vài câu trong bài hát “Tháng sáu trời mưa” thơ Nguyên Sa nhạc Hoàng Thanh Tâm:
“…Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa,
Anh lạy trời mưa phong tỏa đường về…”
Lúc nầy thì con chim tình đã hoảng sợ mà cất cánh bay đi đâu mất khi nghĩ đến những điều đang chờ đợi ở nhà.
Ấy dà! Không dám tưởng tượng tiếp tục đâu!
Vì sao lại nói buổi sáng tháng chạp hay buổi chiều tháng giêng? Trong ký ức mờ nhạt của tôi vì đã lâu quá rồi, bướm trắng bay về chen lẫn với màu hoa cà phê trắng muốt trong những ngày giáp tết. Ấy chính là mùa cà phê bung nở những chùm hoa trắng nuột nà thơm ngát. Chẳng biết có phải do mùi hương nồng nàn đã quyến rũ hay vì một nguyên do kỳ bí nào khác của thiên nhiên mà vào tiết mùa ấy từng đàn bướm trắng cánh nhỏ lại tụ về rất nhiều bay đầy khắp cánh rừng.
…Hồn hoa ơi, trong những đêm trăng sáng,
Có cùng đàn bướm trắng nhớ về ta?
Ai biết đâu cánh bướm có chơi xa?
Chỉ còn lại hoa và ta đứng ngóng.
Ban mê hoa, chẳng làm hồn dậy sóng,
Bởi chừng như chỉ màu trắng tinh khôi.
Hoa cà phê hương ngan ngát núi đồi,
Ta chết lịm trong mùi hương hoa ấy.
Trời se lạnh Tết đến gần rồi đấy,
Đỏ má hồng những cô gái thanh xuân.
Trắng thẹn thùng, hoa e ấp bâng khuâng,
Chân em bước nhẹ nhàng bên hoa đợi…
(trích Khúc cho em)
Thường những cuộc dạo chơi buổi sáng dành cho những bạn bè học cùng lớp trong những buổi sáng thứ năm hàng tuần được nghỉ hai giờ sau, lang thang trong những con đường kẻ ô của vườn cà phê rồi trôi qua cả những cánh rừng cao su gần đó. Cũng có thể là những cuộc dạo chơi vô hại cho nhẹ bớt những căng thẳng vì bài vở học hành, cũng có thể là đã có chút hương tình vương vấn đâu đó trong những trái tim non tơ. Ai mà biết!
Buổi chiều là thời khắc của những đôi tình nhân nhờ nơi đó để vun đắp cho những mối tình vừa chớm nở hay đã kết hoa. Tuổi mới lớn thì “tự điển ngôn ngữ tình” làm sao phong phú được, nhất là ngôn-ngữ-tình-làm bằng dấu-đôi-tay lại là chuyện hiếm có. Thuở đó còn chưa dám nắm tay nhau nữa kìa, chỉ là những câu trao đổi bâng quơ về bạn bè, lớp học, thời tiết, ngọn gió, đám mây…chủ yếu là được nhìn vào môi mắt nhau để nghe những thanh âm trong trẻo gọi tình về.
Tội nghiệp cho những đầu cây ngọn cỏ bị biến thành vật hiến tế cho Thần Tình Yêu. Dạo quanh vài đoạn đường ngắn hai người dừng lại, tự nhiên thấy tay chân mình thừa thãi quá! Cô gái thì vói tay bứt vài chiếc lá tội nghiệp vừa tầm rồi chăm chú nhìn vào chúng mà xé nhỏ ra theo nhịp bối rối của trái tim đang thổn thức trong lòng. Chàng trai cúi đầu di di mũi giày theo trái tim lạc nhịp lên đầu những ngọn cỏ xấu số dưới chân. Hoặc giả đôi lúc thấy mỏi chân thì tìm một gốc cây cà phê râm mát ngồi xuống. Lại những ngọn-cỏ-vô-duyên làm vướng mắt quá, lúc hai người đứng dậy thì vạt cỏ đã tả tơi.
Thêm một trò chơi thú vị là đuổi bắt những cánh bướm trắng nho nhỏ đó. Chúng cứ chấp chới vỗ cánh đậu từng đàn trên mặt cỏ xanh như chờ đợi những gót sen hồng mọc cánh tình yêu chạy ùa tới để rồi đồng loạt bay lên trắng ngợp cả một vùng. Dĩ nhiên đó chỉ là một trong những cử chỉ điệu đàng để làm dáng trước mặt người yêu thôi chứ các cô có mong gì cầm trên tay đôi cánh trắng bé nhỏ xinh xinh ấy?
Bướm bay! Bướm bay! Em cũng muốn cất cánh mà bay lên theo đàn bướm vì hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào anh yêu ạ! Nhưng bỏ anh lại một mình thì “tội quá” nên…đành thôi đấy!
Ngang đầu là những chùm hoa trắng tỏa hương ngào ngạt lẫn khuất trong đám lá xanh, dưới đất là những cánh bướm trắng chập chờn trên viền cỏ biếc, trong lòng em thì đầy ắp một mối tình xanh trên nền của lòng ngây thơ trong trắng. Trắng xanh xanh trắng hòa quyện vào nhau thành một bức tranh vẽ bằng những nét cọ êm mơ đẹp đến lịm người !!!
Sau nầy khi về Sàigòn đi học, nhìn những đôi lứa cứ phải hẹn hò nơi góc phố hay quán nước, tôi thấy tội nghiệp cho họ vì không có được một khoảng trời riêng như rừng lao xao Banmêthuột.
Tuổi trẻ của tôi đã nhờ cánh rừng ấy mà chắp cánh cho những giấc mơ huyễn mộng ngọt ngào.
Những cánh bướm trắng, những đóa hoa cà phê màu trắng cùng với một tình yêu cũng một màu trắng dung dị nốt vì chưa kịp thắm xanh vẫn lưu giữ mãi mãi trong tâm hồn tôi thật khó nhạt nhòa theo năm tháng.
Mấy mươi năm sau, một dịp tình cờ tôi cũng đã đi ngang qua cánh rừng đó với một người phụ nữ trong một cơn gió mát chớm hè.
Rừng xưa đã khép, nhưng đàn bướm trắng nhỏ với những nhịp cánh lao xao tình ái vẫn còn đó.
Chúng bay từng đàn lớn ngang đầu như gợi nhớ lại ký ức ngày nào, thốt nhiên làm tôi có cảm tưởng người phụ nữ cạnh tôi lúc đó chỉ như một cô thiếu nữ mới lớn đang cùng tôi bước vào cánh rừng lao xao ngày xưa.
Ồ! Trí tưởng tượng của con người là vô giới hạn thì ai cấm tôi chợt nghĩ như thế nhỉ?
Tôi không có ý mượn một hình ảnh hiện tại để gợi nhớ lại hình ảnh xưa đâu, tôi chỉ ao ước giá như cả hai chúng tôi có thể cùng quay ngược thời gian để lọt vào cái không gian xưa ấy của tuổi-trẻ-tôi mà thôi.
Cũng chỉ là một mơ ước của riêng mình chứ tôi chẳng có ý rủ rê ai đi theo mình vào cái thiên đường nhỏ bé ấy cả.
HÙNG BI
(tháng sáu 2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét